Lúc ấy Tống Vũ Thiêu đứng ở ngoài cửa, Tống Phượng Sơn khi ấy vẫn còn nhỏ tuổi, cứ yên lặng canh giữ bên giường của phụ mẫu, không rơi lệ, không nói một lời.
Người ở trong giang hồ, không chỉ thân bất do kỷ mà tâm cũng bất do kỷ.
Tống Vũ Thiêu mang nỗi áy náy với Tống Cao Phong chuyển sang người tôn tử Tống Phượng Sơn. Nhất là sau khi Tống Phượng Sơn khăng khăng muốn cưới một nữ tử tinh mị rồi xảy ra biến cố, Tống Vũ Thiêu hoàn toàn tuyệt vọng, càng thêm hối hận về bản thân. Cho nên dù Tống Phượng Sơn có cấu kết với ba sát tinh còn lại của Sơ Thủy quốc, Tống Vũ Thiêu vẫn không muốn ra tay thống hạ sát thủ, cũng chẳng còn muốn lấy quy củ giang hồ của mình ra để ước thúc Tống Phượng Sơn nữa.
Tống Phượng Sơn muốn làm gì, trong lòng Tống Vũ Thiêu đều biết rõ.
Đêm đó, Tống Cao Phong đã giết chết vị tiền nhiệm võ lâm minh chủ có người trong triều, nhưng kẻ đầu sỏ thực sự lại thoát được một kiếp. Sau đó, hoàng đế bệ hạ không muốn trở mặt với Kiếm Thủy sơn trang, có lẽ cũng có chút áy náy, nên đích thân làm mối, để nữ tử đáng thương sống sót sau kiếp nạn ấy trở thành thê tử của một vị công huân đại tướng của Sơ Thủy quốc, trở thành cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.