Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Tống lão tiền bối, thật sự còn thiếu một chút kinh nghiệm. Ta không nói rõ được lý do, nhưng ta biết. Có điều hiện tại ta đã biết phương hướng đại khái, dưới chân đã có con đường để đi, sẽ không còn giống như trước, đi đứng như ruồi mất đầu, đâm loạn nữa. Có lẽ trước khi đến Lão Long Thành, ta có thể dần dần đột phá, vận khí tốt, khi đến bến đò tiên gia của Sơ Thủy quốc các ngươi, có thể đột nhiên liền đột phá, nhưng vận khí của ta từ trước đến nay không tốt lắm, khả năng đột phá sau khi đến Lão Long Thành sẽ cao hơn."
Tống Vũ Thiêu chắp tay sau lưng, đi vòng quanh thiếu niên hai vòng rồi mới dừng bước, chậc lưỡi kỳ quái nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt."
Tống Vũ Thiêu cười lớn nói: "Đi, uống rượu thôi, bất kể thế nào, dù chưa hoàn toàn phá cảnh, cũng là một chuyện đáng chúc mừng!"
Trần Bình An lắc lắc bầu rượu, rượu vẫn còn nhiều, bèn gật đầu cười nói: "Được."
Tống Vũ Thiêu đột nhiên hỏi: "Ở trấn nhỏ ngoài sơn trang có một tửu lâu bán món lẩu rất ngon, nguyên liệu tươi ngon đến mức khách ăn muốn nuốt cả lưỡi, rượu cũng không tệ, ngươi có muốn đi nếm thử không? Lúc này vừa khéo là giờ cơm, lão phu quen biết với chưởng quầy bên đó, có thể giảm giá hai thành."