Danh hiệu kiếm thánh Sơ Thủy quốc, đệ nhất nhân chốn giang hồ, căn bản không thể hù dọa những tráng sĩ tinh nhuệ đã từng dầm mưa dãi nắng trong biển máu, nằm trong đống xương khô.
Phía tây trung bộ Bảo Bình châu, Thải Y quốc cùng mười mấy nước lân cận, Thải Y quốc binh mã đông nhất, trên danh nghĩa là đệ nhất cường quốc, đặc biệt là số lượng kỵ binh đứng đầu các nước. Có điều, thực lực chân chính ra sao, bất kể là Cổ Du quốc nổi tiếng với trọng giáp bộ binh, hay Tùng Khê quốc am hiểu cung mã, giỏi cưỡi ngựa đánh trận, hay Sơ Thủy quốc dân phong bưu hãn, bộ kỵ tinh nhuệ, đều có tư cách cười nhạo đám quân biên phòng của Thải Y quốc chỉ là gối thêu hoa, đã từng khó khăn lắm mới xuất hiện một võ tướng họ Mã lợi hại, còn bị đại lão biên quan chèn ép tới Yên Chi quận, nơi son phấn bột nước mà dưỡng già, miếng thịt mỡ béo ngậy lớn như thế, đủ cho ba nước láng giềng Thải Y quốc liên thủ chén sạch.
Sở Hào lần này tự mình dẫn binh trấn áp giang hồ, ngoài tư thù của thê tử, thực ra căn nguyên vẫn là muốn tranh đoạt vị trí chủ soái chinh phạt Thải Y quốc, để giành thêm uy vọng trong triều ngoài nội, nếu không, dù hoàng đế bệ hạ trong lòng có thiên hướng chọn Sở Hào, cũng khó tránh khỏi sự dị nghị của một số công thần, quyền quý trong tông thất.
Cái đầu của kiếm thánh tự mình dâng tới cửa này, nặng tựa Kiếm Thủy sơn trang.
Sở Hào được bảo vệ trùng trùng điệp điệp trong đại trận, không nhịn được cười nói: “Trời giúp ta. Tống Vũ Thiêu, giết, ngươi cứ mặc sức chém giết, đợi khi ngươi đến bước đường cùng, xem ngươi còn giương oai được thế nào. Ta Sở Hào sẽ sớm nắm trong tay mười mấy vạn biên quân, vung đao lên phía bắc, đợi đến khi ta lập được công đầu diệt quốc Thải Y quốc, trong bảng võ tướng của Quan Hồ thư viện mười năm một lần ở Bảo Bình châu, nói không chừng sẽ có một chỗ cho ta Sở Hào! Tống Trường Kính ở Đại Ly phía bắc kia, chẳng qua chỉ cậy vào hoàng thân quốc thích, nếu bàn về tài cầm quân nơi sa trường, một tên man di ở phía Bắc, có là cái thá gì!”