Trần Bình An cười lắc đầu: “Có một vị tiểu tổ tông đang giận dỗi với ta, không sao.”
Lần đầu tiên ngự gió bay qua đầu đại quân, kỳ thật là giẫm lên Sơ Nhất và Thập Ngũ, lần thứ hai, Sơ Nhất không vui, cố ý để Trần Bình An giẫm hụt, sau đó nó trở về Dưỡng Kiếm Hồ ngủ một giấc, may mắn là Thập Ngũ bay cực nhanh, hoàn toàn theo kịp bước chân của Trần Bình An.
Tống Vũ Thiêu cảm thán nói: “Truyền thuyết nói rằng ở phương bắc có tông sư võ đạo thành công bước vào Võ Thần cảnh, không những có thể tùy ý lơ lửng giữa không trung, mà còn có thể ngự gió bay đi, giống như kiếm tiên ngự kiếm vậy.”
Nhớ lại những lời Chu Hà từng nói ở Kỳ Đôn Sơn, Trần Bình An ừ một tiếng, buột miệng nói: “Đó là Vũ Hóa cảnh, cảnh giới thứ tám của võ đạo. Vì có thể ngự gió nên còn được gọi là ‘Viễn Du cảnh’, rất tiêu sái.”
Tống Vũ Thiêu nghi hoặc hỏi: “Trên Lục cảnh, chẳng phải đều được gọi chung là Võ Thần cảnh sao?”