TRUYỆN FULL

[Dịch] Kiếm Lai

Chương 814: Bồ Tát bùn giẫm kiếm qua sông (1)

Sau khi nộp tiền vào cửa Tây của Lão Long Thành, đi qua đoạn đường dài đằng đẵng trong thành, Tôn Gia Thụ dẫn Trần Bình An bước lên một chiếc xe ngựa rộng lớn. Thoạt nhìn, ngoại trừ chiếc xe to hơn và những con ngựa kéo xe có vẻ thuần thục hơn, thì chẳng có vẻ gì là phô trương sự giàu có, người đánh xe là một lão hán nghiêm nghị, kiệm lời. Khi Trần Bình An ngồi vào trong xe, hắn mới phát hiện ra một khung cảnh khác, bốn chiếc bồ đoàn màu trắng đơn sơ được đặt ngay ngắn, đối diện với rèm xe là một bức tường, chứa đầy sách, có một chiếc giá sách cao đến tận nóc xe, bên cạnh là một lư hương bằng đồng đã ngả màu theo thời gian, tỏa ra những làn khói tím nhạt. Trần Bình An và Tôn Gia Thụ ngồi đối diện nhau. Thực ra, Trần Bình An có chút câu nệ, sợ rằng đôi giày cỏ của mình sẽ làm bẩn không gian “thư trai” sạch bong không một hạt bụi này. Tôn Gia Thụ nhìn đôi giày cỏ của Trần Bình An, mỉm cười nói: “Khi còn rất nhỏ, theo gia quy, gia gia đã bắt đầu dẫn ta đi khắp nơi, trước năm mười tám tuổi, gần như mỗi năm lại chuyển một nơi, vì vậy ta đã từng trải qua nhiều nghề khác nhau như: tiểu nhị trong cửa hàng, ngư dân, tiều phu, tiểu thương bán gạo, nha dịch trong nha môn,... tổng cộng phải đến mười mấy loại nghề. Thực ra, ta cũng biết đan giày cỏ, nhưng rất thô sơ và qua loa, không thể so sánh với đôi giày chắc chắn và tinh xảo của ngươi.”

Tôn Gia Thụ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không hề lười biếng, nhưng lại toát lên vẻ nhàn nhã, ung dung, hắn cười hỏi: “Trần Bình An, ngươi có biết năm xưa ta sợ nhất là làm công việc đồng áng nào không?”

Trần Bình An không phải thần tiên có thể bấm độn, liệu việc như thần, cũng chẳng phải con giun trong bụng Tôn Gia Thụ, đương nhiên là không đoán ra. Hơn nữa, Tôn Gia Thụ này rất kỳ lạ, mặc dù hai người mới gặp nhau chưa lâu, nhưng càng tiếp xúc, ấn tượng về hắn lại càng mơ hồ.

Tôn Gia Thụ mỉm cười nói: “Là hái lá dâu. Khó khăn lắm mới hái đầy một giỏ lá dâu, gia gia ta chỉ cần đưa tay ấn nhẹ một cái là chỉ còn lại nửa giỏ. Hái đầy lại, ông lại ấn một cái, ta lại phải hái thêm nửa ngày nữa, thật sự khiến người ta tuyệt vọng. Hơn nữa, mỗi lần lên núi, đều bị cỏ cây cào xước thành từng vết cắt rất nhỏ, khi mặt trời chiếu vào, mồ hôi toát ra, sẽ cảm thấy đau rát. Ngược lại, khi xuống ruộng cấy lúa, bị đỉa bâu vào hút máu, lại cảm thấy thú vị, gia gia ta thích hút thuốc lào, chỉ cần hơ nóng một chút, con đỉa sẽ rơi xuống.”

Trần Bình An đồng ý, nói: "Ở quê hương ta, khi bị đỉa cắn trong ruộng, rất phiền phức, vì tiếc muối giấm, phải mất nửa ngày vật lộn, đấu trí đấu dũng với những con đỉa đáng ghét đó, cuối cùng máu tươi chảy ròng ròng trên chân. May mà bên ruộng có một loại cỏ mà chúng ta gọi là 'Lục Nương Nương', dùng lá cỏ dán vào vết thương, rất nhanh có thể cầm máu. Từ khi rời quê, ta không còn thấy loại cỏ này nữa."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất