Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Loại danh tiếng này, không có thì tốt hơn."
Tôn Gia Thụ càng cười càng khoái trá: "Tuy rằng ta với Phù Nam Hoa xã giao không ít, thậm chí không đơn giản chỉ là bạn rượu thịt, tất nhiên, Phù Nam Hoa so với Lưu Bá Kiều vẫn kém xa, nhưng hôm nay nghe được chân tướng, ta thật sự rất buồn cười, xem ra là ta không phúc hậu rồi. Cho nên Trần Bình An, ngươi cũng nên cẩn thận, làm bằng hữu với người như ta, tạm thời đừng quá thân thiết, nhất định phải từ từ tìm hiểu."
Trần Bình An lại thốt một câu: "Thật ra ta với Lưu Bá Kiều không thân lắm, tổng cộng mới gặp hai lần."
Tôn Gia Thụ có chút nghẹn khuất: "Vậy mà Lưu Bá Kiều trong thư nói như thể đã cùng ngươi vào sinh ra tử cả trăm lần là sao? Trong thư còn khen ngươi độc nhất vô nhị dưới gầm trời này, còn lớn tiếng tuyên bố nếu ta không tự mình long trọng tiếp đãi, hắn sẽ tuyệt giao với ta, sau đó sẽ lan truyền biệt hiệu của ta khắp Bảo Bình châu."
Trần Bình An thăm dò: "Biệt hiệu là 'Tôn Tử'?"