Trịnh Đại Phong nghiêm mặt nói: "Với cái miệng liến thoắng của ngươi, chẳng giấu nổi chuyện gì. Nếu ta tăng lương cho ngươi, ngày hôm sau chắc chắn ai ai cũng đòi tăng, ngươi tưởng bạc của ta từ trên trời rơi xuống chắc? Nuôi từng ấy tiểu cô nương, đại tỷ tỷ các ngươi, vất vả lắm ngươi biết không?"
Thiếu nữ ngồi bệt trên bậc cửa, cố tình duỗi dài đôi chân ra ngoài, cười nói: "Chưởng quầy, chẳng phải ở phố bên cạnh có vị tỷ tỷ ái mộ ngài đó sao, đầy đặn như thế, chẳng phải đúng gu ngài nhất sao? Sao ngài không đồng ý người ta? Chỗ này của người ta... nảy nở lắm, trong hiệu thuốc chúng ta chẳng ai sánh bằng đâu."
Thiếu nữ ném hạt dưa, hai tay nâng ngực.
Trịnh Đại Phong nhe răng trợn mắt, xua tay: "Con gái con lứa, toàn nói mấy lời không biết xấu hổ, coi chừng sau này ế chồng, mau quay lại hiệu thuốc mà quét dọn!"
Thiếu nữ không chịu nhúc nhích, hùng hồn đáp: "Hiệu thuốc chúng ta tên là Hôi Trần dược phô, quét tước sạch sẽ quá làm gì, chẳng ra làm sao cả."