Một giọng nói phá vỡ cục diện bế tắc, có người vén rèm lên, nhưng không lập tức đi vào sân, hắn một tay nâng cao rèm trúc, một tay xách theo một bình quế hoa tiểu nhưỡng ngon nhất Lão Long Thành, chỉ riêng bình rượu tinh xảo kia đã có thể bán được một đồng tiền hoa tuyết, thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng thấy trong sân còn có người ngoài, nhất thời có chút do dự, đứng tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: "Trịnh tiên sinh... ta có thể vào không?"
Sau khi thiếu niên đi vào Hôi Trần dược phố, Âm Thần đã tản đi thân ảnh.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, là một người đồng lứa, nhìn ra được là một võ phu thuần túy, tạm thời hẳn là vẫn còn ở tam cảnh, thông qua quan sát hô hấp thổ nạp, cũng như sự rung động nhẹ nhàng của gân cốt, cùng khí huyết chảy ra bên ngoài của thiếu niên, nền tảng võ đạo của thiếu niên ở Lão Long Thành này khá tốt, nhưng có nhiều khuyết điểm, dường như con đường "tuần thú dịch lộ" của một luồng chân khí thuần túy trong khí phủ không đủ rộng, hơn nữa còn chưa đủ bằng phẳng...
Trần Bình An đột nhiên có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện bản thân vậy mà đang nhìn xuống cảnh giới võ đạo của người khác.