Trên mặt biển Giao Long Câu, Trần Bình An ngơ ngác nhìn kiếm tu thanh sam tự xưng là đại sư huynh.
Thiếu niên nhăn mặt, môi run rẩy, rồi cúi đầu.
Kiếm tu có cái tên kỳ quặc chẳng vui vẻ nói: “Muốn khóc nhè à? Sao giống hệt Tiểu Tề năm xưa, thảo nào hắn lại chọn ngươi. Nói lý không thông, đánh cũng không lại, lần nào cũng trốn đi khóc, nước mắt lã chã rơi.”
Kiếm tu bỗng quát lớn: “Ngẩng đầu lên!”
Trần Bình An ngơ ngác ngẩng đầu.