Sau khi xuống núi, đến gần bến đò quen thuộc, Trần Bình An và lão chưởng quỹ có chút bất ngờ, nhưng cũng thấy hợp tình hợp lý.
Quế phu nhân đứng ở bến đò, tay áo phiêu dật, thoát tục như tiên, dường như đang ngăn cản một hán tử trung niên cập bến.
Quế phu nhân là chủ nhân của tiểu thiên địa Đảo Quế Hoa, tự nhiên biết được hai người đến gần, không muốn dây dưa với người này nữa, liền nghiêm giọng, quát lớn với hán tử trung niên vẻ mặt ngây ngô kia: “Mau đi đi, muốn nói chuyện thì ra ngoài biển mà nói, ngươi đừng hòng đặt chân lên Đảo Quế Hoa! Nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Hán tử trung niên có tướng mạo thô kệch này chính là người trước đây đã chèo thuyền cho kiếm tu Tả Hữu đi xa, cũng là ân sư truyền đạo của lão chưởng quỹ bên cạnh Trần Bình An.
Hán tử trung niên vốn là người có tính cách lầm lì, kín tiếng như hũ nút, nhưng vị Quế phu nhân ở bến đò này lại là tử huyệt của hắn. Thấy nàng như vậy, thậm chí đây là lần đầu tiên nàng hung dữ với hắn, khiến hán tử thật thà này chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, cuộc đời chẳng còn gì thú vị nữa, liền ném cả trúc sào, liên tục dậm chân, kêu gào thảm thiết: “Sao lại thế này! Chẳng phải lần trước sau khi bị nàng từ chối, ta đau lòng quá, uống say rồi, mượn rượu làm càn, lén chạy đến ôm cây quế mấy cái sao? Đó cũng là tình cảm khó kiềm chế, có thể thông cảm được mà... Nàng còn không biết ta là người như thế nào sao, ngay cả tiên sinh nhà ta cũng nói ta thật thà chất phác mà.”