Kiếm Khí Trường Thành, nơi nào đó vang lên một tiếng thở dài, tựa hồ không tán đồng việc lão kiếm tiên kia bạo khởi giết người, nhưng lại không muốn xuất diện lý luận.
Bên cạnh người thở dài, có một giọng nói già nua vang lên: "Chỉ là Ngọc Phác cảnh mà thôi, huống hồ Trần Thanh Đô làm việc ắt có nguyên do, ngươi cứ nhẫn nại đi."
Người kia lại thở dài.
Giọng nói già nua bất đắc dĩ cười, cố gắng khuyên giải: "Cùng Trần Thanh Đô giảng mấy quy củ của Nho gia các ngươi, chẳng khác nào nước đổ lá khoai, có ích gì đâu? Hơn nữa, học thuyết Nho gia của các ngươi là 'cận nhân chi học', không cầu thành Phật, không màng trường sinh, đại đạo dưới chân không cao cũng chẳng xa, hà tất trách Trần Thanh Đô việc gì cũng phải tuân theo quy củ, chẳng khác nào đòi hỏi bậc thánh hiền? Chỉ cần ngươi đừng dùng tiêu chuẩn thánh nhân để đo lường Trần Thanh Đô, thì mọi chuyện sẽ đơn giản thôi."
Người kia thản nhiên nói: "Bất kỳ một lần nào Trần Thanh Đô không nói lý lẽ, tạo thành ảnh hưởng, e rằng phàm phu tục tử vạn lần không nói lý cũng khó sánh bằng."