CHƯƠNG 1752: HOA NGẤN Đại khu Tây Bắc, trung nhị khu.
Ngồi trên ghế đá trong sân, bé gái ba tuổi An An mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, ôm gương mặt gầy gò tái nhợt nhìn ánh nắng bên ngoài tường viện.
Chỉ có mỗi ngày vào lúc này, cô bé mới có thể nhìn thấy được ánh nắng. Phần lớn thời gian khác trong ngày, mặc dù khu vực này không tối lắm nhưng cũng khó có được ánh mặt trời chiếu xuống.
“Đẹp quá!”
Cô bé nhìn ánh nắng, xúc động nói một câu.