CHƯƠNG 1955: NGƯƠI PHẢI NÓI CHÚC MỪNG Lâm Bắc Thần nghe xong, có một loại cảm giác đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, với vẻ mặt thành khẩn nói: "Thực ra từ khi quen biết đến nay, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không có hứng thú đối với tài phú và tài nguyên trong bí khố của Cha chúng thần, nhưng ta cực kỳ lo lắng cho an toàn của ngươi, cho nên cho dù là lên núi đao xuống biển lửa lăn ga giường, ta cũng phải giúp đỡ ngươi."
Kiếm Tuyết Vô Danh giơ ngón tay cái lên: "Tốt, ta không nhìn lầm người, không hổ là Đại Ma Vương chính khí lẫm liệt... Vậy thì cứ vui vẻ quyết định như vậy đi."
Ừng ực ừng ực.
Nàng lại một hơi uống cạn ba hũ rượu gạo lức, giống như uống nước suối vậy.