Tiêu Bính Cam vẫn tập trung gặm đùi heo, hoàn toàn không để ý đến.
"Tiêu Bính Cam mới đến Phi Kiếm Tông hơn một tháng, tu luyện được mười ngày, công lực chưa thành, làm sao có thể là đối thủ của đệ tử tu luyện mấy chục năm như Lạc Dao chứ?"
Chưởng môn nhân Liễu Vô Ngôn nói: "Cuộc khiêu chiến này nên trì hoãn lại. Đợi tu vi Tiêu Bính Cam tiểu thành, khi đó tỷ thí lại cũng không muộn"
Giọng nói của ông khá ôn hòa. Để đảm bảo Tiêu Bính Cam có thể thuận lợi trưởng thành, tránh cho các phương để mắt đến. Cho nên chuyện huyết mạch cấp Phá Hạn tạm thời được giữ bí mật. Ngoại trừ Liễu Vô Ngôn, cũng chỉ có hai ba người đã từng đến Vân Mộng Trạch trước đó như Ngọc Vô Khuyết mới biết được mà thôi. Thân là trưởng lão truyền công, Khâu Hằng cũng không biết việc này. Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người đỏ mắt với tài nguyên cung cấp cho Tiêu Bính Cam.
"Chưởng môn sư thúc, ta không phục Khâu Lạc Dao cắn răng, hất mặt lên: "Ta có thể áp chế tu vi, duy trì cảnh giới ngang ngửa với Tiêu Bính Cam, đánh với hắn một trận. Muốn là đệ tử đạo chủng Phi Kiếm Tông ta, ít nhất cũng phải xuất ra một số thứ, để các vị sư đệ sư muội hôm nay được mở mang tầm mắt đi Liễu Vô Ngôn cau mày.