Lâm Bắc Thần cười nhạt.
Hắn bước đến trước cửa sổ thủy tinh sát đất to lớn, sóng vai với Tần chủ tế, chậm rãi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng của Tần chủ tế: "Nếu là vì ngươi, ta nguyện ý làm anh hùng"
Trong lòng hắn còn yên lặng tăng thêm một câu, còn có nàng nàng nàng. Sau khi đến Lam Cực Tinh, mộng anh hùng của Lâm Bắc Thần dần dần đốt lên. Hắn không chỉ vì người bên cạnh mà còn vì thế giới này, bắt đầu có ý định bảo vệ.
Tần chủ tế cũng không tránh, mặc cho Lâm Bắc Thần nắm. Nàng quay lại nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của chàng thanh niên: "Vậy ngươi hãy tranh thủ thời gian đột phá đến cấp Lãnh chúa đi"
Lâm Bắc Thần gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, Tần lão sư, vì sao người lại biết nhiều như vậy?"