Mặt trời màu đỏ vừa ló ra khỏi núi, ánh bình minh đã tràn ngập một bên.
A, không đúng, trong thành lũy chiến tranh dường như không có mặt trời và ánh bình minh. Dù sao cố sự chính là như vậy.
Buổi sáng, theo thường lệ, Lệ Vũ Tầm mệt mỏi bước từ trong đại sảnh nghị sự ra, Lương Diệc Khoan liền tiến lên nghênh đón. Đầu tiên là dâng lên trà bánh, Lệ Vũ Tầm cũng vui vẻ ra mặt. Sau đó, cũng không biết thế nào, Lương Diệc Khoan bắt đầu tìm đường chết, vì chút việc nhỏ mà tranh cãi với Lệ Vũ Tầm. Kết quả, Lệ Vũ Tầm nổi giận, con hàng Lương Diệc Khoan còn chết sống không chịu nhận sai, vì thế hắn bị bắt đưa đi thiến, còn Lệ Vũ Tầm thì đến tẩm cung của đội trưởng đội cận vệ Bất Tri Hạo. Trách không được sáng sớm, nữ nhân kia đã xuất hiện trên giường của hắn.
Trên đường đi, Lâm Bắc Thần cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn hắn là lạ, bên trong sự lấy lòng che giấu sự xem thường, Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên hiểu ra.
tất cung tất kính nhưng lại có một chút kính nhi viễn chi.