"Thơ?"
"Từng ra biển lớn thì nước ở sông hồ chẳng gọi là nước, nếu không phải ở núi Vu thì mấy chẳng gọi là mây; Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng, cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương"
Lâm Bắc Thần từ trong đại sảnh bước ra, nhìn thấy Diệp Khinh An đang im lặng đứng một bên đại điện, giống như một pho tượng.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đi tới, ánh mắt Diệp Khinh An như đao.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, biểu hiện phức tạp, tay nắm chặt chuôi kiếm rồi lại buông ra, rồi lại nắm chặt.