CHƯƠNG 1787: HY VỌNG KHI ĐÓ NGƯƠI CÒN SỐNG “Ánh mắt của ngươi giống như những người thợ săn kia, khiến ta cảm thấy rất không thoải mái.”
Nham Lang Vương chậm rãi đứng lên.
Nó vừa đứng dậy, vân khí bên trong toàn bộ cổ thành bị vứt bỏ trở nên khuấy động.
Chỉ một động tác tùy ý của nó nhưng đã tạo thành một phản ứng dây chuyền không thể tưởng tượng nổi.
Giống như ao nước đang đầy đột nhiên có một con quái vật khổng lồ nhảy vào. Tất cả mọi người ở trong cổ thành hoang phế đều bị khí lãng như nước khuấy động đứng không vững, lung la lung lay, chẳng khác nào mất đi khống chế với bản thân.