CHƯƠNG 2011: PHẢN LOẠN Không nghĩ đến bây giờ nhân khí hắn lại cao đến như vậy.
Giá trị của ta rốt cuộc đã được Thần giới tán thành sao?
Lâm Bắc Thần nở nụ cười nho nhã, hiền hòa, phất tay trang bức: “Các vị, bình tĩnh, xếp hàng tiến lên từng người, đừng nên kích động. Ai? Con mẹ nó là ai đã dẫm lên chân của ta? Ai kéo áo ta thế? Mẹ kiếp, đừng có sờ nơi đó... Ta trở mặt đấy.”
Hắn dùng sức chín trâu hai hổ mới đuổi hết đám người điên cuồng đó ra khỏi dinh thự Tiểu Phù Sơn.
Lâm Bắc Thần thở hồng hộc, còn mệt hơn cả đại chiến.