Kiếm Tuyết Vô Danh nhìn vào mặt Lâm Bắc Thần.
Gương mặt này quá anh tuấn.
Ánh mắt cũng rất chân thành. Trong chớp nhoáng đó, chuyện cũ quen biết khi xưa như biến thành mây khói thoáng qua, lướt ngang trong đầu nàng.
Môi anh đào của nàng hơi nhếch lên, uống cạn rượu trong chén. Trong chén đã không còn ánh trăng nữa.
"Đệ đệ thúi, ngươi muốn báo thù giúp tỷ tỷ, vậy hãy ngoan ngoãn tu luyện đi. Chờ đến khi nào người trở thành đế vương Võ đạo rồi hẵng cậy mạnh giúp tỷ"