Lâm Bắc Thần dừng tay.
Quả thật là đánh không vỡ.
Nhưng mà hắn cũng không có vẻ kinh nộ. Mà rất chân thành nhìn Huyết Dạ Chi Vẫn. Bốn mảnh gạch kim khí màu đỏ sẫm lớn chừng bàn tay, lần lượt bày ở xung quanh của Lâm Tâm Thành, không khí màu đỏ mờ mịt phóng thích ra uốn lượn lưu chuyển tổ hợp thành quang tráo... Đây chính là tập hợp phẩm của Luyện kim thuật và Thiên trận sao? Nhìn bề ngoài trông lại có một chút cảm giác khoa học viễn tưởng. Trong đầu của Lâm Bắc Thần không khỏi hiện ra một ý niệm"Cái thứ đồ chơi này, rất đáng tiền sao?"
Hắn hỏi.
Lâm Tâm Thành sững sờ, sau đó lại cười: "Đây là lần thứ hai người nằm ngoài dự đoán của ta... không lẽ ngươi không quan tâm, tăm tích thật sự của đám người Lăng Thái Tức sao?"