"Đúng là thê lương"
Lâm Bắc Thần nghe xong, không khỏi cảm khái: "Tên cẩu vật Hoa Bãi này đúng là áp chế thiên tử đe dọa chư hầu. Thiên Lang Vương cũng được xem là nhân kiệt một đời, che chở cho tinh khu Tử Vi mấy trăm năm. Đáng tiếc hậu nhân của ông lại... Nếu ta là vị tân vương đó, ta sẽ tìm miếng đậu hũ đập đầu chết cho rồi, tránh bị làm nhục.
"Thiếu gia nói đúng"
Vương Trung luôn tận dụng mọi tình huống để vuốt mông ngựa: "Nghe nói vị tân vương đó chính là một hoàng tử đã mất liên lạc, lang thang bên ngoài. Tư chất ngu dốt, tu vi cũng không cao, trở về không được bao lâu thì Thiên Lang Vương Đạo Ngô Danh băng hà, một lần bị hoàng thất giam giữ bên trong nhà giam. Bây giờ hắn được thả ra, rõ ràng chỉ là làm khôi lỗi mà thôi. Nghi thức cũng rất sơ sài, còn không bằng một nghị viên bình thường nhậm chức. Mấy vị nghị trưởng cấp hai cũng không xuất hiện. Nguyên soái các đại quân bộ cũng không được mời. Đúng là keo kiệt.
Lâm Bắc Thần thuận miệng hỏi: "Vị tân vương tên gì?"