"Thần nhi, ngươi thế nào rồi?"
Lâm Bắc Thần xích lại gần xem, phát hiện trên người của đại lão bà chỉ là khí tức suy nhược, cũng không có vết thương nào khác, thần thái cũng rất bình thường, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chỉ là bị phong ấn chân khí"
Đôi mắt của Lăng Thần giống như vành trăng khuyết lóe lên quang huy, giang hai tay ra ôm lấy gương mặt của Lâm Bắc Thần, nhẹ nhàng tặng hắn một cái hôn, sau đó cười híp mắt nói: "A huynh lớn thật... Hì hì, huynh làm thế nào mà biết ta ở chỗ này?"
Chuyện này, đứa trẻ không mẹ nói ra rất dài.