Vưu Long tim đập loạn, chỉ cảm thấy bản thân từ trong ra ngoài đều bị Cổ Hà Châu nhìn thấu, vội vàng nói: "Là tiểu nhân dẫn bọn hắn tới nơi đây ẩn núp, nhưng mà tiểu nhân cũng không phải thật sự vì giúp đỡ bọn hắn, mà là để đem những tác tử kia tụ tập lại, thuận tiện để đại nhân ngài một mẻ hốt gọn, tiểu nhân tuyệt đối không có ý giúp đỡ cho những tặc tử phục hưng này, đại nhân minh giám" Cổ Hà Châu lắc đầu, nói: "Ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, ngươi là vì phần thưởng của bản tọa" Vưu Long miệng đắng lưỡi khô, hú hồn hú vía, vội vàng thừa nhận.
"Không sao, tham tài cũng không phải là chuyện xấu gì".
Trên mặt của Cổ Hà Châu hiện ra vẻ mỉm cười, nói: "Ngươi nói đến cho ta biết, mấy ngày trở lại đây, ngươi ở giữa bọn hắn, đã phát hiện ra tăm tích của thiếu niên tên Lâm Bắc Thần kia?"
"Ta..."
Vưu Long mở miệng nói.