Ngọc Kiều càng thêm đắc ý: "Không ngon thì đổ đi, đây có tính là phí phạm gì? Lát nữa ca ca sẽ tự mình làm cho ta một bữa thịnh soạn hơn."
"Ấu trĩ." Thanh âm Ngô Thi lạnh lùng, nhàn nhạt.
"Ngọc Kiều ấu trĩ, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hại người, càng không khiến Chu Sơn Đại Giới nhân tâm hoảng loạn. Cung chủ tỷ tỷ không ấu trĩ, nhưng người người đều sợ nàng như rắn rết." Ngọc Kiều cất cao giọng, "Có đôi khi, ấu trĩ một chút vẫn tốt hơn, ít nhất, ca ca thương ta nhất."
Nàng nói đến đây, tựa như một vị công chúa kiêu ngạo.
Ngô Thi rũ mắt, mặt đất vốn đầy tuyết trắng nay lại chi chít những vết chân dơ bẩn.