“Năm thứ hai, bạn già của chú đã đi. Bà ấy đúng là phụ nữ nông cạn, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không thông, liền nhảy sông.”
Giọng lão rất bình tĩnh, giống như những chuyện cũ năm xưa này đã không thể dao động nội tâm, chỉ là dưới ánh đèn, khuôn mặt đen bóng kia tựa như càng thêm sầu khổ.
“Nhưng chú không thể đi, chú còn có cháu nội phải nuôi, chú còn phải cho nó đi học, nó đã không có cha mẹ, chung quy không thể không có ông nội nữa. Làm ruộng không nuôi nổi nó đi học, chú liền lúc nông nhàn đi ra ngoài làm công nhật, gom góp từng đồng một, đến năm ấy nó vào cấp ba, chú gom được mấy chục ngàn, nghĩ nó đại học cũng có tiền rồi, vì thế chú liền đi làm một chuyện năm đó chưa làm được.”
“Tết âm lịch năm ấy, chú mua một con dao sắc, giấu ở trong thắt lưng, ngồi xe giao thông công cộng vào thành, giết hết một nhà hai thế hệ đó. Đứa con nít chú không xuống tay, nghĩ ngợi chút, liền bỏ qua.”
“Sau chú chạy khỏi huyện Thanh Hà, ở bên ngoài trốn đông trốn tây vài năm, từng trộm cắp, từng làm ăn xin, trong lòng duy nhất không bỏ xuống được là cháu nội của chú. Chú muốn chờ nó tốt nghiệp đại học kết hôn, lại nhìn nó một cái, sau đó đi tự thú.”