Âm Cơ khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Cô hơi nghiêng đầu, một đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, “Vì sao tới giúp tôi? Nếu nơi này có BOSS, lấy cấp bậc của tôi, dữ nhiều lành ít.”
Trương Nguyên Thanh không nhìn cô, tiếp tục quan sát thi thể tiểu hoàng đế, ý niệm đáp lại:
“Nếu tôi không giúp cô, còn có ai có thể giúp cô, trông cậy vào tên Phương Sĩ phế vật kia? Mọi người đều là người quan phương, là đồng bạn cùng chiến hữu trời sinh, ở trong loại phó bản nguy hiểm này, mạo hiểm vì đồng đội không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
Đoạn lời này của hắn là ẩn giấu tâm cơ nho nhỏ, mục đích là tranh thủ hảo cảm của Âm Cơ, bước đầu đạt thành hữu nghị với cô.