Thừa dịp con gái gỡ cua, Tạ mụ mụ bưng lên một ly rượu vàng, giọng mềm mại dễ nghe:
“Nguyên Thủy à, dì phải cảm ơn con chiếu cố đối với Linh Hi, con bé này tính tình không tốt, tính cách cũng xấu, vừa vô dụng vừa ngốc, con nên mắng vẫn phải mắng nha. Đến, dì kính con một ly.”
Trương Nguyên Thanh vội nâng chén, nói, dì đây là nói gì vậy, Linh Hi vừa nhu thuận vừa thông minh, còn rất hiểu ý người khác, giúp con rất nhiều việc.
Tạ mụ mụ liền vui mừng nói, vậy thì tốt, Linh Hi vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, dì gả nó cho con là được ~
Trương Nguyên Thanh nhìn khuôn mặt trái xoan tinh xảo tuyệt luân kia, trong lúc nhất thời cũng không biết tiếp thế nào, nhìn xem người ta bộ dáng ngây thơ vô tà, ánh mắt đơn thuần lại tha thiết, ngươi có thể nhẫn tâm từ chối?