“Tôi gia nhập Bách Hoa hội nửa thế kỷ, khi đó còn chưa có Ngũ Hành minh, thế đạo rất loạn, mọi người chưa từng hỏi xuất thân, ai giết nghề nghiệp tà ác nhiều, người đó chính là đại ca, người đó có thể đạt được tôn trọng, mọi người đều rất thuần túy.”
“Kết quả các người mười lão già này vì sao có thể đi vào tổng bộ? Còn không phải chúng tôi những lão huynh đệ này ủng hộ, nhưng chúng tôi ủng hộ là đại ca lúc trước đẫm máu chém giết nghề nghiệp tà ác, mà không phải thập lão cả ngày bè lũ xu nịnh. Sau khi Ngũ Hành minh thành lập các người đều đã thay đổi, dần dần đặt ích lợi ở vị trí số một, cả ngày bận lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi, trong mắt chỉ có một mẫu ba phân đất của mình.”
Cẩu trưởng lão cười khổ một tiếng: “Các người muốn giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, muốn cướp đoạt đạo cụ của hắn, tôi không ngăn trở được, từ đầu tới đuôi, tôi cũng chỉ dám chó gâu gâu. Tôi làm chó quá nhiều năm rồi, thiếu chút nữa đã quên mình vẫn là con người, tôi rời khỏi Ngũ Hành minh, không làm chó nữa.” Hắn im lặng quay đầu, hứng thú rã rời bước đi.
“Tôi rời khỏi Ngũ Hành minh.” Hoàng Sa Bách Chiến trưởng lão yên lặng rời khỏi.
“Lão tử cũng lui, cứt chó!” Thiên Hỏa trưởng lão hùng hổ theo sau.