“Vậy cô có thể cân nhắc về nước, nhân tài như cô, Ngũ Hành Minh rất thích ý tiếp nhận, cũng bằng lòng bồi dưỡng.” Trương Nguyên Thanh nói: “Tán tu rất khó kiếm được phương án phó bản, bất lợi cho phát triển.”
Nhắc tới Ngũ Hành Minh, Tào Thiến Tú càng cười nhạt, “Vậy còn không bằng gia nhập Thiên Phạt, tôi cũng không muốn bị bức tử giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn. Anh là Thám Báo trong nước, anh hẳn là biết Nguyên Thủy Thiên Tôn nhỉ?”
Trương Nguyên Thanh nói: “Từng may mắn tiếp xúc.”
Tào Thiến Tú tò mò nói: “Hắn có phải thực lợi hại như trong truyền thuyết hay không? Hắn rốt cuộc là người thế nào, tôi nghe bên trong liên minh nói, hắn là bị bức tử, nhưng Thiên Phạt bên kia tựa như nói hắn là kẻ sa ngã.”
“Hắn sao, may mắn từng gặp vài lần, dù sao tôi cũng là người Tùng Hải.” Trương Nguyên Thanh lấy giọng điệu trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc nói: