“Khuôn mặt này của anh khó coi, em muốn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Cô nhíu mày nói.
Trương Nguyên Thanh liền biến trở về mặt mình, cười nói: “Nhớ anh rồi?”
Quan Nhã cười mỉm nói: “Không thể nhớ anh, vừa nghĩ tới anh tất cả đều là hình ảnh bị làm nhòe!”
Cô thay đổi cái tư thế thoải mái, ghé vào mép bồn tắm lớn, hừ hừ nói: “Tiểu tử thối, nhiều ngày như vậy mới gọi video, có phải nghề nghiệp Ái Dục ở New York khiến anh lưu luyến quên về hay không?”
Trương Nguyên Thanh liền nói với cô tình hình mấy ngày qua, nói tới nhiệm vụ thợ săn tiền thưởng, nói tới gia đình bà chủ nhà, hàn huyên nửa giờ, Quan Nhã chuẩn bị tắm vòi sen mới tắt máy.