Ở dưới cái nhìn chăm chú của Trương Nguyên Thanh, cô đi đến bên hồ máu, đầu ngón tay cắt qua cổ tay, để máu tươi hóa thành dòng chảy nhỏ rơi vào hồ máu, sau đó cúi người vốc lên một vốc máu, ngẩng đầu uống vào. Máu đỏ sẫm dọc theo cái cổ trắng bóc của cô chảy xuống, có loại vẻ đẹp thê lương yêu dị.
Ngay sau đó, Catherine bịt tai, ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, như là gặp sự giày vò đáng sợ nào đó, đau đớn mãnh liệt khiến cô thân là Chúa Tể lăn lộn trên mặt đất. Qua mười mấy giây, Catherine dừng lăn lộn, con ngươi tan rã nhìn bầu trời, ngẩn người.
Qua một lát nữa, trong mắt cô khôi phục thần thái, xoay người ngồi dậy, như trút được gánh nặng phun ra một hơi.
Cô nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, cười nói: “Dâng lên tinh huyết của mình, đổi lấy nước thần của hồ máu, cậu liền có thể đạt được thần linh che chở. Nước thần sẽ làm cậu dính khí tức thần linh, một khi gặp cường giả vị cách cao công kích, thần linh sẽ ném đến cái nhìn chăm chú, ra tay cứu cậu.”
“Cường giả địa vị cao tôi nói là chỉ Chúa Tể đỉnh phong, hoặc là Bán Thần. Chúa Tể cấp 7 cấp 8 công kích, không ở trong tầm nhìn của thần linh, làm như vậy chủ yếu là thêm cho chúng ta một tầng bảo hiểm.”