Phó Thanh Dương bình thản nói: “Cẩu trưởng lão hỏi chi tiết vụ án diệt môn Sở gia, Ma Nhãn nói ra một điều kiện, chỉ tên nói họ muốn gặp cậu. Vấn đề an toàn cậu có thể yên tâm, hắn bị giam giữ ở vườn bách thú, toàn bộ kỹ năng bị phong ấn. Cẩu trưởng lão cũng sẽ ở bên cạnh nhìn.”
Chỉ tên nói họ muốn gặp mình? Bản Thiên Tôn tài gì đức gì, có thể khiến Ma Nhãn đại nhân coi trọng như thế? Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen: “Nếu có thể cam đoan an toàn của tôi, vậy tôi có thể đi gặp hắn.” Chi tiết Sở gia diệt môn đã hấp dẫn hắn.
Cung chủ cô nàng thối kia, tâm tâm niệm niệm chính là chuyện cũ Sở gia năm đó diệt môn.
Bà điên tuy thường xuyên trêu đùa hắn, nhưng thật ra đối đãi hắn không tệ, có cơ hội như vậy, Trương Nguyên Thanh cảm thấy mình nên thử. Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, lặng lẽ ra ngoài.
Bốn mươi phút sau, hắn gọi xe đến ngoài biệt thự vịnh Phó gia. Một chiếc xe sang phiên bản dài đã sớm chờ đợi ở cửa tiểu khu biệt thự. Cửa xe chậm rãi trượt ra, Trương Nguyên Thanh bước nhanh tới gần, chui vào thùng xe.