Trong mắt Tiểu Viên thầm chứa sự lo lắng, giọng điệu nhàn nhạt:
“Cậu đổi lối suy nghĩ, kẻ thi chú vì sao không trực tiếp nguyền rủa giết cậu? Là có mục đích riêng, hay là kiêng kị cái gì? Gần đây có bị thương đổ máu không, ai có cơ hội lấy đi máu thịt của cậu?”
Thân là Vu Cổ Sư, cô hiểu biết đối với nghề nghiệp của mình vượt xa Nguyên Thủy Thiên Tôn, mạch suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Trương Nguyên Thanh tựa vào ghế dựa lưng, cúi đầu trầm ngâm.
Nếu nguyền rủa mình là nghề nghiệp tà ác, nên trực tiếp nguyền rủa giết chóc mới đúng, chưa nghe nói nghề nghiệp tà ác lĩnh thưởng còn cần đầu người... Nếu không phải nghề nghiệp tà ác, vậy chính là nắm giữ đạo cụ nguyền rủa... Tước phúc mà không nguyền rủa giết chóc, ừm, tước phúc chết mịt mờ hơn...