“Mẹ tôi tim không tốt, luôn phải uống thuốc, cho nên áp lực của bố tôi rất lớn, ông ấy sống cực kỳ vất vả. Ngày hôm qua tôi đi thăm ông ấy, đột nhiên phát hiện ông ấy đã đầu đầy tóc bạc, vừa đen vừa gầy, thay đổi tới mức tôi sắp không nhận ra rồi.”
“Tôi rất muốn hiện thân gặp bọn họ, rất muốn ở bên bọn họ, rất muốn để bọn họ thẳng lưng làm người, nhưng tôi không dám.”
Khấu Bắc Nguyệt dùng sức day mặt: “Tiểu Viên, tôi nhớ bố mẹ, tôi muốn về nhà...”
Tiểu Viên lẳng lặng nghe, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Lúc này, cửa thủy tinh khách sạn đột nhiên mở ra, một người trẻ tuổi mặc đồng phục trị an viên, cầm túi công văn đi vào.