“Chờ một chút.”
Khấu Bắc Nguyệt hồ nghi nhìn chằm chằm cô: “Vì sao tôi vừa nói Nguyên Thủy Thiên Tôn và Phó Thanh Dương phải chết một người, cô liền lập tức thay đổi chủ ý, chẳng lẽ không sợ tôi gặp được nguy hiểm sao?”
“Không có ai sẽ hoài nghi cậu loại ngu ngốc này là nằm vùng.” Tiểu Viên bình tĩnh trả lời.
“Gạt người!” Khấu Bắc Nguyệt cả giận nói: “Cô là vì Nguyên Thủy Thiên Tôn à, chẳng lẽ ở trong lòng cô, tôi không quan trọng bằng Nguyên Thủy Thiên Tôn sao? Tiểu Viên, tôi coi cô là... Người quan trọng nhất, cô lại chỉ nhớ Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Chữ chị nuốt trở vào.