“Mang ta đi cùng!” Khương Tinh Vệ hô to.
Cô lao nhanh vài bước, tung người nhảy lên, ý đồ bắt lấy hai chân A Nhất.
Con ngươi dựng thẳng lạnh lùng của A Nhất nhìn cô một cái, chủ động giảm bớt độ cao, hai cánh tay chụp, nắm lấy cánh tay Khương Tinh Vệ, mang theo cô lao thẳng về phía bầu trời. Trong quá trình này, hắn nhanh nhẹn tựa như ruồi bọ, khi thì lướt ngang, khi thì lao xuống, tránh đi một rồi lại một sợi dây leo quật tới. Không bao lâu, đã đến độ cao năm mươi mét.
A Nhất chợt lao nhanh, ném cô gái tóc đỏ về phía thân cây rộng như tường thành, bản thân thì lao xuống một cái, đón hướng dây leo bổ vào đầu.
Bàn tay hắn nháy mắt hóa thành trường kiếm bằng xương, vung lên trời. Nửa đoạn dây leo tráng kiện chặt đứt, rơi xuống phía dưới. Việc này sáng tạo thời gian quý giá cho Khương Tinh Vệ. Thân thể cô gái tóc đỏ “vù” một tiếng, dâng lên ngọn lửa hừng hực, cô giống như một quả đạn pháo, kéo cái đuôi lửa, đánh mạnh vào vết nắm tay Triệu Thành Hoàng đánh ra.