Tiếng bước chân hỗn độn quanh quẩn ở trong rừng rậm tĩnh mịch, tầng tầng cành lá như ô, ngẫu nhiên sẽ bởi vì gió đêm thổi, phát ra tiếng vang “xào xạc”, tỏ ra càng thêm yên tĩnh âm trầm.
Mấy vị Hỏa Sư giơ cao “cây đuốc”, vô tư kính dâng, mang đến ánh sáng cho mọi người. Đi rồi đi, Tôn Miểu Miểu khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Âm khí phụ cận tăng lên rồi.”
Triệu Thành Hoàng “ừm” một tiếng “Xem ra trong mê cung còn có nguy hiểm khác, nếu là oán linh, trái lại đơn giản.” Nơi này có tám vị Thần Dạ Du, cho dù là oán linh cảnh giới Thánh Giả, cũng có thể khiến nó hồn phi phách tán.
Tôn Miểu Miểu vừa định nói chuyện, bỗng thấy trên ngọn cây phía trước treo một bóng đen.
Tập trung tinh thần nhìn lại, đó là một thi thể treo cổ, mặc trang phục leo núi xám xịt, treo thẳng tắp giữa không trung, chết đã lâu ngày. Khuôn mặt thi thể giăng kín đốm xác, da thịt hiện ra màu xanh xám, nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ dọa người.