“Còn có Tạ Linh Hi kia, õng à õng ẹo, chị không yên tâm con bé đi theo cậu. Cho nên hơi, so với để cậu chọn địa điểm làm việc ở bên ngoài, không bằng chọn ở vịnh Phó gia, như vậy nhất cử nhất động của mấy người đều ở dưới quan sát của Phó Thanh Dương, chị cũng yên tâm.”
“Còn có cậu, sớm nhìn ra tâm tư nho nhỏ đó của cậu. Như thế nào? Thiên Tôn lão gia muốn chỉ huy quần phương, ra vào mỹ nữ làm bạn?”
Trương Nguyên Thanh ôm ngực, cảm giác tình cảm chân thành tha thiết bị lừa gạt, tín nhiệm người với người bị vô tình chà đạp, đau lòng đến khó hít thở được.
“Hai chị em các người bắt nạt người thành thật như thế, lương tâm có đau hay không?”
Quan Nhã ngồi ở trên đùi hắn lườm xéo hắn một cái, cười tủm tỉm nói: “Cậu bây giờ hối hận cũng được, không muộn.”