Bác sĩ Tôn tìm từ một phen, nói:
“Lúc tổng kiểm tra sức khỏe, tôi từng hỏi hoàn cảnh gia đình cậu ta, Nguyên Thủy Thiên Tôn từ nhỏ mất cha, mẹ ném cậu ta cho ông ngoại bà ngoại chăm sóc, lơ là quản lý.”
“Một đứa nhỏ, đột nhiên sinh hoạt ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, ảnh hưởng đối với cậu ta là rất lớn. Nếu cậu ta ở trong lúc đi học, lại thường bị người ta bắt nạt...”
Sắc mặt Phó Thanh Dương càng lúc càng khó coi, lạnh lùng ngắt lời hắn: “Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Bác sĩ Tôn cười khổ nói: