“Tôi xem một chút.” Tôn Miểu Miểu tiếp nhận cây bút, vài giây sau, có chút nhụt chí đặt bút trở lại hộp: “Quả nhiên không có tin tức, vậy cây bút này có tác dụng gì? Phòng của cậu một chút manh mối cũng không có.”
Địch Thái ở bên ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Ai nói không có manh mối, một cây bút khác đâu?”
Thiên Hạ Quy Hỏa chợt tỉnh ngộ lại, giọng điệu dồn dập: “Còn nhớ vết thương trí mạng ở ngực chủ nhân cổ bảo không, tôi lúc ấy từng nói, màu sắc của máu không đúng, tựa như từng bị nước pha loãng.”
Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng nháy mắt phản ứng lại.
“Hung thủ là Đổng pháp sư?”