Khấu Bắc Nguyệt quay về nhà xưởng bỏ hoang, quả nhiên như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, mấy tên kia thừa dịp hắn ra ngoài, đã vụng trộm đi chuyển trận địa.
Có một con mắt bị đánh dấu đi bên ngoài, tương đương ném ra mồi nhử, dùng để hấp dẫn quái vật chủ ý, bọn họ liền có thể an tâm di động vị trí. Khấu Bắc Nguyệt lập tức trèo lên nóc nhà, cao giọng nói: “Tôi đã trở về!”
Tiếng hò hét vang vọng xa xa.
Hắn rống lên vài phút, rốt cuộc thấy bóng dáng “Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí”, từ con đường cách đó không xa lao ra, vẻ mặt đầy hưng phấn xa xa vẫy tay với hắn. Khấu Bắc Nguyệt tung người nhảy xuống, chạy về phía tiểu lão đệ.
Vừa tới gần, nhóc mập liền sai bước tiến lên, nắm chặt tay Khấu Bắc Nguyệt, vui lòng phục tùng nói: “Anh thật sự còn sống trở lại, lão đại, anh chính là lão đại cả đời em.”