Cẩu trưởng lão cũng dâng lên hứng thú, “Bản trưởng lão làm tài phán, Thanh Dương, lực lượng cậu đặt ở cấp 4, điểm kinh nghiệm dưới 50%, cái này sẽ có khác biệt, tôi chủ yếu phụ trách giám sát lực lượng của cậu có quá hạn hay không. Nguyên Thủy, đừng trốn tránh, lấy ra ngạo khí thiên tài của cậu.”
Trưởng lão, trên gương mặt chó của ngài tràn ngập hai chữ “hóng chuyện”... Trương Nguyên Thanh thầm than một tiếng, thấy trốn không thoát tránh không nổi, liền đành phải đứng dậy, nói: “Tôi cần một tấm gương, không cần đạo cụ, gương bình thường là được rồi.”
Quan Nhã lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng luyện công, mười mấy giây sau, cô cầm một tấm gương trang điểm quay về.
“Cảm ơn chị Quan Nhã.”
Trương Nguyên Thanh nụ cười đầy mặt tiếp nhận, lòng trong ngón tay không lộ dấu vết gãi lên tay cô một cái.