Triệu Trường Hà ngồi một bên bồi hắn ăn, hỏi:
- Giữa mùa đông thế này, lấy đâu thương nhân qua lại? Loại nhiệm vụ này ngươi định làm thế nào bây giờ?
- Thỉnh thoảng vẫn có, còn không thì... – Lạc Thất dừng một chút, không nói mà lại có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn Triệu Trường Hà – Có lẽ mùa đông này những sự tình như ở Triệu Thố sẽ phát sinh trong tay chúng ta, ngươi không để ý chút nào sao? Vậy ngươi ngày hôm đó phẫn nộ đến vậy có phải rất châm chọc không?
Triệu Trường Hà có chút xuất thần nhìn hoàng hôn bên ngoài, thấp giọng nói:
- Trước khi ngươi trở về, ta cũng đã xoắn xuýt vấn đề này, suy tính rất lâu, thuận tiện có vài lời muốn cũng ngươi thương lượng.
Lạc Thất hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
- Trước kia chúngta không có lựa chọn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, còn bây giờ kỳ thực chúng ta đã có không gian để tự chủ nhất định – Triệu Trường Hà lại lần nữa hạ giọng – Ví dụ như có thể chọn đối tượng đi? Cũng giống như Lạc gia loại ác bá kia, gặp họa cũng có thể xưng là thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo? Ta hoài rất rất nhiều đại hiệp cũng kiếm thu nhập chính từ cái này....
Lạc Thất thần sắc trở nên vô cùng đặc sắc, nhìn tên Triệu Trường Hà kỳ hoa này cả buổi mới bật cười nói:
- Vốn cho rằng ngươi là hào kiệt, như thế nào lại ngây thơ như thế?
- Ngây thơ sao? Có thể - Triệu Trường Hà thấp giọng nói – Chỉ là có chút đồ vật, ta thật sự không muốn mất đi.
Lạc Thất cũng không có châm chọc hắn, cúi đầu đảo cơm trong bát:
- Thân ở ma quật, há có thể mọi việc theo ý mình. Ngươi trong lòng chắc hẳn rõ ràng, chính mình cũng không tự chủ được.
Triệu Trường Hà nói:
- Bây giờ không làm được, vậy thì trở nên mạnh mẽ hơn, hôm nay ta cũng coi như đã nhìn ra, ma giáo chỉ nói chuyện bằng thực lực. Ngươi ngưu bức, liền sẽ được người khác kính trọng, không kẻ nào dám phóng cái rắm gì. Tựa như ngươi là đầu mục, ít nhất đội ngũ kia ngươi có thể quyết định được mấy phần, biết đâu ngày nào đó lại thành đà chủ nữa? Vậy nơi này còn không phải do ngươi quyết định.
Triệu Trường Hà còn có lời không nói ra.
Chỉ cần có đầy đủ năng lực ứng phó với truy sát trả thù sau này, tệ lắm thì chạy trốn thôi. Cái trại nát này, muốn lưu bọn hắn cũng chưa chắc đã lưu được.
Tha hương dị khách, ai quan tâm ai. Đều trời sinh đạo tặc, thêm cái phản loạn bẩm sinh cũng chẳng có gì to tát phải không.
- A... – Lạc thất cũng không biết có hiểu ý tứ bóng gió của hắn hay không, ngược lại thở dài một hơi – Hy vọng ngươi tương lai còn giữ được lương tâm, cũng giữ được thơ ngây của ngày hôm nay. Giống như bữa cơm bây giờ vậy...Cảm ơn ngươi
Triệu Trường Hà cười nói:
- Ngữ khí này của ngươi cũng không dễ dàng có được, bây giờ chúng ta xem như là bằng hữu a.
- Ân – Lạc Thất nhẹ giọng đáp – Đã sớm là như vậy.
Kỳ thực nào chỉ là bằng hữu, hai người bảo rằng sống nương tựa lẫn nhau đều không quá, chỉ là Lạc Thất chưa từng nghĩ hai từ này sẽ được dùng với mình cùng ai khác.
- Vậy tối nay có thể nằm chung nhỉ? – Triệu Trường Hà gõ bàn – Ta nói ngươi đủ chưa, một người ngủ giường một người lại nằm sấp trên bàn, còn muốn kéo dài như vậy đến bao giờ? Mặc kệ ngươi nói gì, đêm nay lão tử cũng phải ngủ giường, con mẹ nó lạnh chết ta rồi.
Lạc Thất đờ đẫn nói:
- Ngươi ngủ giường cũng được. Nếu ngày nào đó ta chết ở bên ngoài, ngươi cũng sẽ không cần phiền não chuyện này nữa.
Triệu Trường Hà tức giận nói:
- Này, ngươi sẽ không phải là nữ nhân đi, làm sao lại già mồm như thế? Nữ giả nam trang sáo lộ này bây giờ tiểu thuyết chẳng ai muốn xem nữa đâu.
Lạc Thất cũng không tức giận, chỉ chỉ cổ mình:
- Họ Triệu ngươi nhìn cho kỹ, ngươi có phải nghẹn điên rồi không, nhìn cái gì cũng có thể tưởng thành nữ nhân?
- Ngược lại! Lão tử bây giờ lấy đâu tâm tình cùng nữ nhân khanh khanh ta tá – Triệu Trường Hà cả giận nói – Ta căn bản hy vọng ngươi đừng là nữ nhân, nam dễ đối phó hơn nhiều, nữ nhân mới là phiền phức nhất! Đừng có nói với ta ngươi không phải nam nhân a!
Lạc thất trợn to hai mắt, nửa ngày mới bật cười nói:
- Thật sự là...Lời nói của giang hồ hảo hán.
- Ý này là nói ta là thẳng nam đúng không, à quên ngươi không hiểu từ này – Triệu Trường Hà ngã ngửa –Lão tử chính là một tên thẳng nam a?
Lời đã nói xong, ngươi nếu là đàn ông thì hôm nay liền bắt đầu ngủ chung, còn nếu ngươi là nữ nhân, ngày mai lão tử liền đi tìm Tôn giáo tập nịnh bợ, cầu hắn giúp ta đổi phòng! Ngủ một giấc mà thôi, sao lại rắc rối thế.
Lạc Thất cầm đũa đâm đâm vào bát cơm, thịt trong bát đều bị hắn dầm nát, miệng nhỏ giọng nói thầm:
- Thực sự là đạo tặc, thô bỉ như thế.
Triệu Trường Hà không nghe rõ hỏi lại:
- Cái gì?
- Không có gì – Lạc Thất rướn cổ gào lên – Ngủ chung thì ngủ chung, chẳng lẽ ta sợ ngươi!