Trần Phỉ mở bừng mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Trước mắt hắn là một mảnh hoang vu.
Những tu hành giả lúc trước còn ở bên cạnh, giờ đã biến mất không còn tăm hơi, ngay cả mấy người Lê Tùng được Trần Phỉ bảo hộ phía sau cũng không thấy đâu.
Cả vùng đất mênh mông, chỉ còn lại một mình Trần Phỉ.
Lời nói kỳ quái văng vẳng bên tai lúc nãy cũng biến mất, tựa như ảo giác.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo..."