Trong thanh âm của Bích Linh Lung mang theo tiếng khóc nức nở, bản năng rụt rè của thiếu nữ để đầu óc nàng trống rỗng, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Tổ An vội vàng thu tấm gương lại:
- Không kịp phản ứng.
Bích Linh Lung cắn chặt môi đỏ, mắt nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như muốn nhào lên cắn hắn một cái.
Tổ An thấp giọng lầu bầu: