Đúng lúc này, trong quan tài truyền đến thanh âm kèn kẹt, trong nội tâm nàng nhảy một cái, kinh khủng ngẩng đầu, nhìn nắp quan tài chậm rãi đẩy ra.
- Trắc phi nương nương...
Thu Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, nàng muốn mở miệng gọi người, kết quả miệng rất khó phát ra thanh âm, muốn bỏ chạy, kết quả toàn thân xụi lơ, bò nửa ngày cũng không động.
Tổ An núp trong bóng tối cười cười, không nghĩ tới nàng hoảng sợ như thế, xem ra không cần ta xuất thủ.
Nắp quan tài đẩy được một nửa rốt cục dừng lại, trong lòng Thu Nguyệt run sợ liếc mắt lại, kết quả nhìn thấy một nữ tử chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy.