Trong hội trường, dù mọi người cảm thấy Tổ An lòng dạ đàn bà, nhưng đều thừa nhận đây là thơ hay.
Nghĩ thầm gia hỏa này nói thiên hạ tài hoa độc chiếm tám đấu, cũng không tính khoác lác, đừng nói khắp thiên hạ, dù các triều đại đổi thay, cũng không xuất hiện thơ văn trình độ sáng vai hắn.
Có huynh đệ Tần thị đứng đài, lại thêm Nam Huân cô nương tán thưởng, Y Chí Bính còn muốn nói tiếp, Ngọc Nam ngăn hắn lại, việc đã đến nước này, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, ngược lại càng hủy hình tượng của mình.
Lỗ tai của Nam Huân cô nương khẽ nhúc nhích, phảng phất như nghe được cái gì, trong lòng kinh ngạc, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.
Mà đôi mắt đẹp nhìn Tổ An, trong mắt ngày thường cao lạnh cũng nhiều vài tia dị sắc: