Không biết có phải vì quá mức mỏi mệt, hay bởi vì có Tổ An ở bên cạnh, hô hấp của Trịnh Đán rất nhanh vững vàng, hiển nhiên đã tiến vào mộng đẹp.
Tang Thiến cũng buông lỏng một hơi, nghĩ thầm quả nhiên gia hỏa này vẫn hữu dụng.
Nàng do dự một chút, cảm thấy có mấy lời muốn nói rõ ràng với Tổ An, đang muốn mở miệng, ai biết Tổ An làm một động tác im lặng.
- Chê ta quấy rầy hắn?
Tang Thiến vốn có chút tức giận, bất quá lập tức lần theo tầm mắt của đối phương, chú ý tới Trịnh Đán vốn nằm ở trên giường, tư thế ngủ tĩnh mịch, lúc này hai đầu lông mày bắt đầu vặn vẹo, tựa hồ đang trải qua sự tình đáng sợ gì.