Tiếu Diêu gật đầu:
- Mẫu thân của Mạn Mạn mất sớm, về sau cha nàng lại cưới nữ tử Ngọc gia làm vợ, sinh đệ đệ, cũng chính là Bùi Tinh. Bởi vì mẫu thân của nàng không có danh phận, địa vị và tình cảnh của Mạn Mạn ở Bùi gia vẫn luôn rất xấu hổ.
Nghe đến đó, Tổ An có chút đau lòng, hoàn toàn có thể tưởng tượng Mạn Mạn từ nhỏ sống như thế nào, nhưng lần thứ nhất mình nhìn thấy nàng, nàng lại là bộ dáng cười nói nhiệt tình, hiển nhiên đã chôn tất cả đắng chát ở trong lòng, dùng nụ cười xem như tự vệ.
- Mẹ con Ngọc gia ỷ vào thân phận chính thê và con trai trưởng, còn có gia thế nhà mẹ đẻ, không ít lần làm khó dễ Mạn Mạn, Bùi Thiệu lại nhu nhược, cho nên Mạn Mạn không chịu nổi quấy nhiễu, nên rất ít ở nhà.
- Có điều lần này nàng trở về, lại bị Bùi gia giam lỏng, không cho phép nàng tùy ý ra ngoài. Ta vốn định mang nàng đi, đáng tiếc nàng nói cái gì cũng không chịu theo ta.